Sunday, May 29, 2011

KHI CHIỀU QUA , KHI ĐÊM XUỐNG ...

Tạp ghi .... Khi Chiều đi qua ...




Khi vạt nắng cuối ngày tan biến sau làn mây  , thì hoàng hôn cũng chợt tới .Trong mỗi chúng ta, bao nhiêu bình minh và hoàng hôn đã đi qua ? Có còn ai ngồi đó đếm lá vàng rơi ..!
Lúc còn trẻ ... mọi thứ đi qua dễ dàng ... vì còn biết bao nhiêu việc khác để lo âu , toan tính , chuyện đi tìm lại bước chân quá khứ chỉ là một xa xí phẩm , so với nợ cơm áo cũng như trách nhiệm với gia đình .
.... Mọi thứ ngỡ đã quên đi , đã xa .. đã khuất .. .

Cho đến khi , bóng ngã về chiều , vai mòn .. gối mỏi , ngồi buồn vào một chiều nhạt nắng như hôm nay . Nhìn ánh vàng hắt hiu cuối ngày , rớt rơi trên ngọn lá ... ngẫm nghĩ lại những được mất , hơn thua ... mà xót xa , tiếc nuối tuổi xuân thì ...

.... Chợt nhớ về hình ảnh mẹ chồng tôi qua đời năm bà 72 tuổi , khi mất , bà đã iếu đi nhiều , vì bịnh hoạn nhiều năm , nhưng bà vẫn còn rất đẹp , một nét đẹp quí phái , an nhiên ...
Lúc trở bịnh đưa vào nhà thương , rồi ở luôn trong đó cho đến lúc nhắm mắt , bà đã không một lần tỉnh lại . Vào thăm mấy lần , nhìn bà thiêm thiếp trên giường bịnh , tôi thấy bà iếu đuối , cô đơn và đáng thương làm sao…

Hôm đám tang bà ở nhà quàng , lúc chuẩn bị đưa ra nghĩa trang , con cháu về đông đủ . Trong số nhiều người viếng , có người đàn ông rất già , khuôn mặt chất chứa những buồn phiền  ,  ngồi bất động không nói năng , đôi mắt buồn mênh mông , lặng lẽ nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt . ..

 Ít ai biết , đó là cố  nhân của Mẹ tôi , người đàn ông mà hơn 50 năm về trước , đã đi hỏi cưới mẹ nhưng rồi  trắc trở , duyên không thành . Ông lặng lẽ đứng , ngồi , như trước mặt  không có   ai hiện diện . . Lúc mọi người tới  nhìn mẹ tôi lần cuối , ông cũng ở đó , lạnh tanh như hóa đá ... đôi mắt thăm thẵm màu chiều ..


... Ai mang bụi đỏ đi rồi
.Xa nhau đã mấy mươi năm , ai cũng có gia đình riêng , vất vả với mưu sinh ,... chiến tranh , .... quê hương ly tán .
Thất lạc nhau gần hết đời người , để cuối cùng gặp nhau , cũng là lúc nhìn nhau lần cuối .... Là lúc mẹ tôi đã chìm vào hôn mê ... Không hề biết có người đàn ông đã gần bát tuần , chống gậy , một mình đón xe bus , mò mẫm chuyển bao nhiêu trạm , mới tới được bệnh viện ...cũng chỉ để ngồi , nhiều ngày bên mẹ tôi , người đang thiêm thiếp mê man trên giường bịnh và … đã không bao giờ còn nhận ra ông là ai nữa !

Hơn 20 năm trôi qua , câu chuyện tình xưa của Mẹ tưởng như đi vào quên lãng , không hiểu sao hôm nay chợt hiện về trong trí nhớ .

Tôi iêu mối chân tình của người đàn ông này , dù chưa bao giờ có dịp nói chuyện với ông , hay hỏi rõ câu chuyện , nhưng hình ảnh ông trong phút cuối của mẹ tôi , đã nói cho tôi biết tình yêu ông dành cho mẹ là .... mênh mông tới dường nào …







Đời người , mấy ai được trọn vẹn mối tình đầu , được đi đến chung cuộc ?.
Nhiều đêm , trong vắng vẻ , iên tịch dưới bầu trời đầy sao , một mình ngồi nghe tiếng nước chảy , tiếng cá đớp mồi lóc chóc bên hồ cá sau vườn , chợt thấy ....  giất mơ đẹp thuở thanh xuân hiện về ...
 Từng khuôn mặt , từng kỷ niệm ... của các trạm dừng chân trên chuyến xe cuộc đời .... như thấp thoáng , ẩn hiện đó đây ...
Vẫn biết chỉ là những " giất mơ qua " vậy mà sao thật khó phai mờ trong ký ức , dường như chúng cứ lẩn quẩn đâu đó , đợi cơ hội tìm về ...

*******


.. Sáng nay ngủ dậy , khoát áo ra thăm mấy lô cải xanh mới gieo hột sau vườn , tình cờ phát giác tuyết đang rơi . ..
Houston có tuyết thì quả là chuyện lạ , tôi thích quá cứ đứng sau vườn ngẩn mặt mà hứng tuyết , từng bông tuyết trắng bay lăng quăng , gió se se lạnh , đẹp và buồn .
... Tối qua nhận được mail của một cố nhân :
" .. Em khoẻ không ??? ...đã nhiều năm không gặp " ...
.... ( hay không dám gặp đúng hơn  ) gặp sao được khi biết tình cảm họ dành cho mình còn quá sâu đậm , trong khi ai cũng đã có những lối riêng biệt để đi về .

Sông đời đã rẽ nhánh ra đại dương , tiếc làm chi cánh lục bình vướng chân nơi rạch cũ ?...


Bao nhiêu năm đã qua , tôi không bao giờ liên lạc , nhưng bất cứ tôi dọn nhà đi đâu , hay có những biến cố nào ở địa phương tôi ở , người ấy đều gọi điện thoại thăm hỏi , ( do điều tra từ bạn bè .. hay ? ... mà có được số phone , và tin tức của tôi ... ).
Lúc đầu tôi hơi bị xốc vì ngạc nhiên , nhưng lâu dần .. tôi cảm động khi khám phá ra rằng , sau bao nhiêu năm , tôi vẫn là một tình iêu lớn và bền bỉ trong lòng người ấy .

Tuy không bao giờ lộ vẻ ân cần , hay đúng ra , biểu hiện của tôi cực kỳ lãnh đạm mỗi khi nhận được phone , nhưng trong sâu thẵm , lòng tôi  biết ơn mối chân tình này .
Chỉ là một gặp gỡ tình cờ , ngắn ngủi năm tôi 19 tuổi , nơi đất khách quê người " .. Tôi đã quên lâu ... sao người vẫn nhớ ?. "





Thỉnh thoảng phone reo , thấy số điện thoại của anh hiện lên , là tôi không trả lời .
Mail của anh nhận được , năm thì , mười thuở mới reply lại , rồi cũng chỉ vài lời cảm ơn hờ hững nhạt nhoà , vậy mà anh vẫn không hề nản lòng ..

Tình iêu là gì ? đố  ai định nghĩa được !.

Mấy lúc sau này sức khoẻ không tốt  lắm  ...   
Có khi nằm bệnh , thần trí miên mang , tự nhiên nghĩ tới mẹ tôi mà tự hỏi :... có ai đó ... ở một nơi nào xa xôi , còn nghĩ đến tôi , như người đàn ông của mẹ ?.

 Khi chuẩn bị cho phút cuối đời , ai cũng để lại di chúc cho con ,   dặn dò về phân chia tài sản ...
Có  ai viết trong di chúc như thế này không nhỉ ? :
" Các con ơi , khi mẹ chết , con phải báo tin cho người này ... đó là người mẹ từng iêu và mong muốn nhìn mặt lần cuối ..."


....  Lòng vẫn thương người em tuổi thơ
         Lòng vẫn nhớ tình duyên ngày xưa ...( PD )


   Đêm nay , trong bóng mù u , giao thoa giữa ngày và đêm ... lòng đầy trăng sao  .... tôi chợt ước ao , muốn biết ... người ấy giờ ra sao ?

          ...   Ngày rày đọc lại câu thơ
                Mưa rơi, mưa rơi trên má.
                A ...  à ! Tóc mai sợi vắn sợi dài
               Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm ... ( PD )


Quinhơn11
Mùa đông 2009

No comments:

Post a Comment