![]() |
Phú Sỹ ngũ hồ - QN11 |
Cảm xúc như chợt về dù lặng lẽ, kín kẽ nhưng vẫn làm tôi nghẹn thở vài giây. Có những loại cảm xúc chỉ mình mình hiểu trong thinh lặng, dù có trải bày cũng e rằng không ai có thể cảm thấu.
Đêm qua, lạ chỗ khó ngủ, nữa đêm thức giấc, pha cà phê đi xuống ban công trước sảnh khách sạn ngồi. Trong bóng đêm, khí hậu khá lạnh, quấn khăn cổ, thêm chiếc áo khoát dày, vẫn thở ra khói, một mãnh hồn theo khói trôi về miền ký ức nào đó rất xa.. xa tít mù khơi.. của những năm tháng tuổi hai mươi , tràn đầy năng lượng, hào khí ngút trời. Tâm niệm sống đẹp, sống có ích, xem sinh mạng nhẹ tựa lông hồng. Rồi tình cờ lạc bước vào Facebook của anh Vũ Đăng Khuê, thấy lại bài hát "Chia Tay Lúc Tuổi 22".. Dù đã nghe nhiều lần, nhưng lúc này, trong khung cảnh này, nghe lại vẫn có chút ướt mi, bồi hồi xúc động. Thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp và đáng nhớ nhất của mỗi người.
Nhìn lại, đời mình có hai khoảng thời gian đáng nhớ, dù không phải hoàn toàn là mộng đẹp nhưng đấy là khoảng thời gian đáng sống và tràn đầy ý nghĩa. Mỗi phút giây đi qua đã là chất dung nham gắn kết, hình thành nên một tôi hiện tại. Đó là hai năm cuối trung học lúc miền nam sụp đổ. Biến động, đổ vở , tang thương, Một nhóm bạn cùng nhau chia ngọt, xẻ bùi, cùng khóc, cùng cười trước vận mệnh đất nước.. rồi chia tay mỗi người một hướng.
Tiếp đó là khoảng thời gian gần 3 năm ở Nhật.. cô gái trẻ với một gánh nặng trách nhiệm gia đình trên vai, bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra cứng cõi, hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất.. Những ma sát, va chạm trong một cộng đồng nhỏ chưa tới 200 người, gồm nhiều thành phần khác biệt. Những trăn trở cho vận mệnh đất nước cho người ở lại, một khoảng không gian vô định trước mặt cho người bỏ nước ra đi.. và những cuộc chia tay đầy khắc khoải của tuổi 20.. Là một tôi thuở ấy trùng trùng nhiệt huyết.
Hào hùng một thuở tuổi đôi mươi
Sá chi sóng, gió, bão trùng khơi (Hồ Viết Bình)
Từ thưở chia xa, chân bước xuống đời, cơm áo gạo tiền, trách nhiệm bổn phận, thực tế thấm thía chử “ĐỜI”..
Giờ mắt mờ chân mỏi.. cõi nhân sinh chỉ còn chập chờn những ảo giác.. hạnh phúc thấp thoáng nụ cười. Khổ đau, ly biệt làm lệ ướt hoen mi…
Bây giờ tóc đã lưa thưa trổ màu
Ngày qua vùn vụt bóng câu
Vũng đời trôi nổi cạn sâu bao lần.. (Hạ Anh)
Một tôi của hiện tại.. Đời mơ hồ qua mau ./
![]() |
Osaka Castle |
![]() |
Núi Phú sĩ |
QUINHON11- 03/2025
___________________________